Thành phố buồn có phải thiếu người thương?
Mà từng góc rong rêu phủ xanh tường gạch cũ
Cây thông già co cuộn mình ủ rũ
Như kẻ say mèm trong gió dáng liêu xiêu.
Thành phố này có hai kẻ từng yêu
Từng tay trong tay mỗi khi chiều trở lạnh
Từng hứa hẹn khi đào phai đôi cánh
Họ chung lối về xóa dư ảnh đơn côi.
Và rồi…
Thành phố này chứng kiến họ chia phôi
Cô gái khóc nấc từng hồi lầm lũi
Chàng trai quay đi khuất dần vào đêm tối
Trả lại khoảng không lời xám hối muộn màng.
Tình yêu là gì? Em chợt hỏi thế gian
Để trăm kẻ si mê rồi bẽ bàng duyên phận
Em – anh – cuộc tình chúng mình
…. ghép trong vòng lẩn quẩn
Đến không đành mà buông bỏ thì đau…
Thành phố hôm nay u ám rớt giọt sầu
Tiễn ngày cuối cùng người chúc nhau hớn hở
Em tập quen dần cô đơn và dặn lòng thôi nhớ
Bởi lẽ chúng mình có duyên nợ gì đâu…
Dã Quỳ
Nguồn:Phố thiếu người thương



