Ai đó hỏi, sao thơ buồn đến vậy !
Chỉ mỉm cười, chẳng biết nói gì hơn
Bởi ấu thơ chồng chất nỗi tủi hờn
Rời tay mẹ, bơ vơ thời loạn lạc
Bởi chiến tranh, nó trở thành lang bạt
Cái đói lòng bằng rửa bát, buông nhang
Sống nương thân, nơi xó chợ đình làng
Thân côi cút, biết đâu là điểm tựa
Sau chiến tranh, nó mất rồi một nửa
Vội tìm về, nơi khói lửa hôm qua
Mất người thân, không quyến thuộc ruột rà
Nó đau lắm, bởi chiến tranh là vậy đó !
Người có thương, đừng khơi buồn chuyện nó
Ai nên người, chẳng vượt khó vươn lên
Cảm ơn ai ! Đã gieo đổ thác ghềnh
Chân nó cứng, trui chí bền, vững bước
+Nguyễn Nhân
Nguồn:Đời của nó Bạn hãy Like hoặc Comment để ủng hộ Thobuon.com bạn nhé .Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ (^_*)




