Thơ buồn đêm

ngồi buồn trông hướng phương xa
đêm khuya còn lại mình ta với đời
ngồi đây ta đếm sao trời
một mình lẻ bóng ở nơi quê người
làm sao có thể mỉm cười
khi ta là một con người cô đơn
làm sao người hiểu ta hơn
làm sao vơi bớt nỗi cô đơn này
làm sao có những tháng ngày
chia bùi sẻ ngọt đắng cay cuộc đời.

Bạn hãy Like hoặc Comment để ủng hộ Thobuon.com bạn nhé .Chúc bạn có những giây phút thật vui vẻ (^_*)

Nhận cập nhật bài mới qua mail:
*Vui lòng bấm vào link xác nhận được gửi đến email của bạn(Kiểm tra cả hộp Spam)*
 

Tìm kiếm

Ý Kiến - Góp Ý - Đăng Bài

Tên

Email *

Thông báo *

Facebook

Lên đầu trang Xuống cuối trang